Vào
cuối những năm 60,tôi bắt đầu biết đến khói lửa chiến tranh và cơm áo
gạo tiền. Vì kế sinh nhai, ba mất sớm, mẹ đưa hai chị em tôi đi khắp
nơi, nhưng không bao giờ mẹ quên chuyện tìm trường cho hai con đi học.
Cấp
một chỉ có 5 lớp, nhưng tôi đã phải học bảy trường, hết Sài
Gòn, tới Biên Hòa, rồi lại Long Khánh. Mỗi trường vài tháng, kiến
thức chỗ có chỗ không, bạn bè thân tình cũng chả có.
Năm
cuối cùng của cấp một, khi đang học lớp Năm của một trường chùa, ở Biên
Hòa, tôi lại theo mẹ về Thủ Đức. Lúc đó đã gần Tết và lại là lớp cuối
cấp, nên không trường nào chịu nhận. Cuối cùng một trường Tư
Thục đã hẹn qua Tết sẽ nhận tôi vào. Nhưng khi qua Tết, họ lại không
dám nhận vì họ sợ tôi học dốt làm ảnh hưởng tới uy tín, nên lại hẹn qua
hè.
Thế
là tôi sướng rơn vì được chơi dài dài. Ở nhà, tôi phải làm
đủ mọi chuyện nhà, từ đi chợ (mua theo mẹ dặn), giặt đồ, quét nhà, lau
nhà, tất tần tật tôi
phải ôm hết mọi chuyện. Nhưng tôi cảm thấy "khỏe re". Còn tối thì lôi sách cũ ra ôn. Đây là lần đầu
tiên tôi không phải lo tới trường, vì mẹ tôi rất nghiêm túc trong chuyện
học hành của các con. Dù mới tới chỗ nào, thì ngay hôm sau chị em tôi
phải sách cặp tới trường ngay chỗ đó. Khi đến nơi mới câu đầu tiên của
bà là hỏi về trường học. Và chị em tôi cứ thế mà làm, không được có ý
kiến gì hết!
Còn tiếp
Còn tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét