Nhưng
niềm vui của tôi chưa được bao lâu, thì bị một bà bán ve
chai “phá đám”.
Số là ngày nào bả cũng “Ai có ve chai lông vịt bán không?” ngang qua nhà tôi. Một hôm bả “buồn buồn” thay vì hỏi mẹ tôi “có ve chai lông vịt bán không chị?” thì bả hỏi” Con nhỏ này mấy tuổi mà sao không thấy đi học vậy chị?. Ngày nào cũng thấy giặt đồ (cái giếng nhà tôi trước sân, nên phải mang ra trước giặt) không vậy?”. Mẹ tôi như có người để giải bày tâm sự bèn nói cái lý do tôi ở nhà cho bả nghe. Nghe xong bả “phán”. " Trời! Tưởng chuyện gì! Mày theo tao đi qua nhà Bác Quang mà học, để tao xin cho.” Nghe bả nói tôi cười mỉm chi trong bụng. “Má tui xin còn chưa được chứ bà. Mà cái bác Quang nào lại đi dạy học kỳ vậy”. Tôi còn đang ngồi ngẫm nghĩ, thì nghe mẹ tôi nói “ Con để đồ đó, vô thay đồ rồi theo dì đi học.”
Số là ngày nào bả cũng “Ai có ve chai lông vịt bán không?” ngang qua nhà tôi. Một hôm bả “buồn buồn” thay vì hỏi mẹ tôi “có ve chai lông vịt bán không chị?” thì bả hỏi” Con nhỏ này mấy tuổi mà sao không thấy đi học vậy chị?. Ngày nào cũng thấy giặt đồ (cái giếng nhà tôi trước sân, nên phải mang ra trước giặt) không vậy?”. Mẹ tôi như có người để giải bày tâm sự bèn nói cái lý do tôi ở nhà cho bả nghe. Nghe xong bả “phán”. " Trời! Tưởng chuyện gì! Mày theo tao đi qua nhà Bác Quang mà học, để tao xin cho.” Nghe bả nói tôi cười mỉm chi trong bụng. “Má tui xin còn chưa được chứ bà. Mà cái bác Quang nào lại đi dạy học kỳ vậy”. Tôi còn đang ngồi ngẫm nghĩ, thì nghe mẹ tôi nói “ Con để đồ đó, vô thay đồ rồi theo dì đi học.”
Tôi
đứng lên nhìn mẹ nhăn nhó, nhưng vì nể nang trước mặt khách nên cũng
không dám hé nửa lời. Nhưng chắc lúc đó mặt tôi nhiều nếp nhăn lắm đây.
Thấy cái mặt khó đăm đăm của tôi, mẹ tôi “hạ lệnh” một lần nữa. Thế là
tôi phải tuân lệnh.
Quần
áo chỉnh tế, tôi theo bà mua ve chai đi học. Bả đi trước, tôi lùi lũi
đi sau, vừa đi vừa cầu cho ông “Bác Quang" nào đó đừng có
nhận tôi vào trường. Đi hết nửa đường làng, bả quẹo trái, tôi phải
cố nhìn lại phiá sau để lát còn biết đường về, không khéo bả lại dẫn mình đi
đâu? Ai biết được. Hết quẹo trái rồi bả quẹo phải. Tôi cứ lầm lũi
đi theo. Nhưng vẫn cố nhớ dấu để còn biết đường về không thì
lại lạc như cô bé Tí hon nào đó. Còn đang vừa tức, vừa lo, thì bả quẹo
vào một khu vườn. Tôi còn đứng tần ngần trước cổng, bả quay lại kêu “
Dzô đây nhỏ!” Từ từ bước qua cổng giống như người đi trinh
sát. Tôi căng mắt ra để coi cái “trường – cái lớp “ ở đâu". Chung quanh khu vườn vắng lặng như tờ, chỉ thấy hai ngôi nhà thật to. Và đâu đó
đang có tiếng trẻ em đọc bài theo thầy.
À!
Có trường ở đây thiệt ta ơi! Ngay lúc đó một người đàn
ông luống tuổi, mặc áo “Pô-pơ-lin” trắng, quần xanh, tay cầm cây roi
mây dài thoòng, lững thững bước ra, hướng về phía “hai dì cháu tôi". Bà
ve chai mau mắn:"Bác cho con nhỏ vào trường Bác học với". Rồi bả quay
lại phía tôi hỏi “Mày học lớp mấy nhỏ?” Tôi mau mắn đi tới,
dù chỉ mong ông thầy từ chối như mấy trường kia dùm : “
Dạ lớp Năm”. Bác phán một câu mà tôi không hề mong đợi chút
nào"Ừ ! Vào đây!” Bà ve chai quay quang gánh trở ra nói với
tôi một câu cuối cùng “ Dzô học đi nhỏ! Tao dzề đây! Mày nhớ đường
về nhà chứ! Dễ mà heng!” Tôi không biết mình nên cám ơn hay oán
ghét bả nữa!” Tôi nhìn theo bả cho tới khi bả khuất khỏi hàng rào
dâm bụt mà lòng cứ y như “Hôm nay tôi đi học” vậy! Dù tới giờ này tôi
vẫn chưa biết tên thật của bà là gì!
Trường
và lớp là một dãy nhà ba gian, chia ra làm 3 lớp. Ngoài Bác làm thầy
giáo ra còn có một cô em của bác làm cô giáo. Và những ngày bác hay cô
bận rộn có mấy anh chị là con bác xuống coi lớp dùm cho cha.
Còn tiếp
Còn tiếp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét