Người Á Đông vốn ăn uống điều độ và hài hoà hơn người phương Tây. Nhưng khi nói đến Việt Nam thì thế giới luôn ngưỡng mộ bởi sự kết hợp rất cân bằng và tinh tế. Nhật Bản và Trung Quốc cũng có những nét hay riêng trong ẩm thực nhưng làm sao bằng Việt Nam mình được đúng không Bài viết dưới đây là của GS Trần Văn Khê sẽ phân tích rõ những cái hay, những nét khác biệt của ẩm thực Việt so với Tàu. Hi vọng rằng “người Việt thì hãy ưu tiên xài hàng Việt”, đừng ham Fast food làm chi nha.
Cách
đây hơn 30 năm, tại Paris, người bạn của tôi mở một hiệu ăn Việt Nam, nhưng có
cả bếp Trung Quốc và bếp Việt Nam để phục vụ cho khách “cơm Tàu và cơm ta”. Hôm
lễ khai trương, có mời đại diện báo chí, phát thanh, truyền hình Pháp đến dự
cuộc họp báo. Có nhiều PV đặt câu hỏi : “Hiệu ăn này có thức ăn Trung Quốc và
Việt Nam .
Cách nấu ăn và thức ăn có chi khác nhau giữa Trung Quốc và Việt
Nam hay
chăng?”. Anh bạn tôi mời hai đầu bếp Trung Quốc và Việt
Nam ra hỏi thì
hai người đều nói : “Khác lắm chớ! Cứ vào bếp coi chúng tôi nấu thì biết!”. Mà
ký giả quá đông, không vào bếp được. Anh bạn tôi nói nhỏ với tôi : “Anh trả lời
giùm tôi với mấy ông nhà báo câu hỏi của họ để còn khai tiệc lớn sau tiệc khai
vị”.
Tôi họp các PV lại và nói :
“Các
bạn muốn biết giữa Trung Quốc và Việt
Nam có gì khác nhau trong nghệ
thuật nấu ăn. Tôi xin đơn cử ra 3 điểm :
1/
Người Trung Quốc thường dùng bột mỳ. Người
Việt Nam
thường dùng bột gạo.
Do
đó, khi người Trung Quốc nấu mỳ thì người Việt
Nam nấu phở và hủ tíu. Người Trung
Quốc ăn bánh bao thì người Việt ăn bánh đùm, bánh xếp, bánh bèo, bánh cuốn.
Loại chả giò của người Trung Quốc làm bằng bánh tráng bột mỳ cuốn thịt, giá
chiên dòn; chả giò của người Việt cuốn bằng bánh tráng bột gạo.
2/
Nước chấm của người Trung Quốc là nước xì dầu làm bằng đậu nành. Nước
chấm của người Việt là nước mắm làm bằng cá.
3/
Khi trộn các gia vị, người Trung Quốc thường ưa trộn “chua – ngọt”, người
Việt trộn “mặn – ngọt”.
Còn
nhiều điểm khác nữa, nhưng tôi nghĩ 3 điểm đó tạm đủ để các bạn thấy qua cái
khác nhau trong nghệ thuật ẩm thực giữa người Trung Quốc và người Việt”.
Các
nhà báo đều thích thú và đăng lên các báo câu trả lời của tôi.
Mấy
ngày sau, một PV trở lại hiệu ăn tìm tôi và nói : “Ông Tổng biên tập của tôi
bảo tôi tìm ông hỏi thêm vài câu, vì hôm trước, ông có nói còn những điểm khác
nhau mà ông mới chỉ đưa ra 3 điểm. Vậy ông có thể cho chúng tôi biết còn điểm
nào khác nhau nữa chăng?”.
“Hôm
nay, tôi có thể nói thêm về 3 điểm khác. Trong cách nấu ăn thì có 3 món chính,
ngoài các thứ gia vị. Đó là thịt, cá và rau.
1/
Thịt thì người Trung Quốc và Việt
Nam đều có thịt quay, thịt
nướng, thịt kho, thịt hầm, thịt chà bông, thịt dồn lạp xưởng…
Nhưng
người Việt Nam
còn dùng thịt sống, ướp muối, tỏi, thính, gói bằng lá vông để làm nem
chua mà người Trung Quốc không có.
2/
Cá thì người Trung Quốc và người Việt Nam
đều có các loại : cá chiên, cá hấp, cá kho, cá chưng, cá nấu canh, cá
nướng trui, cá phơi khô v.v… nhưng cá làm mắm như người Việt
Nam thì người
Trung Quốc không có.
Mắm
là một thức ăn đặc biệt của vùng Đông Nam Á. Người Thái, người Khmer, người Phi
Luật Tân đều có mắm. Nhưng mắm làm với đủ loại cá như cá lóc, cá sặc, cá cơm và
các loại tép, tôm thì Việt Nam
mới có. Các loại mắm : mắm Thái, mắm ruốc, mắm nêm, mắm hếch v.v… Người Việt có
thể được coi là có nhiều sáng tạo trong cách chế biến các thứ cá thành mắm. Khi
ra nước ngoài cũng có cách chế biến với các loại cá khác. Vợ một người bạn của
tôi đã có cách “bỏ mắm” bằng cá mulet bên Pháp, ăn giống như mắm cá lóc Việt
Nam .
3/
Rau thì người Trung Quốc và Việt
Nam đều ăn rau luộc, rau xào,
rau làm dưa. Người Việt thích ăn rau sống.
Có
rất nhiều loại rau sống, rau răm, húng cây, húng lủi, rau dấp cá, tía tô, các
loại ngò, hành lá, rau om v.v… Các thứ rau đó cũng là những vị thuốc.
Đó
là 3 điểm khác nhau giữa cách dùng thịt, cá, rau để làm bếp giữa người Trung
Quốc và người Việt Nam .
Ngoài ra, người Trung Quốc khi nấu dùng lửa lớn, người Việt Nam thường nấu lửa riu riu.
* Người Việt Nam
có cách ăn chi đặc biệt không?
- Ăn
toàn diện :Tức là ăn bằng ngũ quan. Trước hết, ăn bằng con mắt :
thức ăn được trình bày cho đẹp mắt, có nhiều màu sắc, hình thức hấp dẫn. Rồi
đến ăn bằng mũi : có mùi thơm bốc lên từ thức ăn, từ nước chấm là nước mắm, từ
những loại rau thơm, rau mùi hoặc nước cà cuống. Sau đó, răng chạm vào thức ăn
mềm như bún, dai như thịt luộc, giòn như giá, như sứa, như cải. Có khi nhai
những món giòn như đậu phộng, tai nghe tiếng lốc cốc. Không nghe từ bên trong
như khi nhai đậu phộng hay bánh phồng tôm, mà còn nghe được âm thanh từ việc bẻ
bánh tráng nướng “rôm rốp”. Sau khi thấy, ngửi, nhai, nghe, mới bắt đầu nếm và
thưởng thức bằng lưỡi mùi vị của món ăn, như thế là ăn toàn diện.
- Ăn khoa học :Theo sự nghiên cứu của nhiều vị trong Đông y và đặc biệt của các
chuyên gia Nhật Bản, có thể nói một cách tổng quát, món ăn mặn thuộc về dương,
món ăn ngọt và chua thuộc về âm. Vì vậy, khi pha nước mắm (mặn = dương) thì có
giấm (chua = âm) và đường (ngọt = âm). Như vậy là âm – dương cân bằng. Khi kho
thịt kho cá có nước mắm, lại có thêm chút đường. Khi ăn món chi ngọt thì pha
chút muối (dưa hấu ngọt thì thoa chút muối, xoài tượng chua thì chấm nước mắm
v.v… ).
Ngoài
âm – dương còn hàn nhiệt. Cá trê, cua đinh hay thịt vịt luộc thuộc về hàn nên
ăn với nước chấm có pha gừng (nhiệt). Ăn mà nghĩ đến việc tìm quân bình
giữa âm và dương, hàn và nhiệt là ăn khoa học.
- Ăn
dân chủ :Các thức ăn dọn cả thảy lên bàn, thích món nào ăn món
nấy, ăn ít – nhiều tùy khẩu vị và sức ăn của mình, không bị ép ăn những món
mình không thích. Như vậy là ăn dân chủ. Đó là 3 nét chính. Ngoài ra còn có
cách ăn bì cuốn, nem cuốn, ngày xưa chấm chung một chén nước mắm.
Cách
ăn lễ phép, ăn coi nồi, ngồi coi hướng. Không ăn nhiều khi nồi cơm chủ nhà đã
lưng”.
* Còn nghệ thuật nấu bếp của Việt
Nam có theo
nguyên tắc nào không?
Không
có nguyên tắc nêu rõ. Thầy dạy nấu bếp chỉ dạy cho học trò nấu cho ngon, trình
bày cho khéo. Nhưng xét kỹ thì có 3 nguyên tắc chính :
- Thứ nhất, người
ăn thích “ăn toàn diện” thì nghệ thuật nấu bếp là làm vừa lòng người ăn. Vì vậy
cũng phải nấu ăn cho vừa năm giác quan. Món ăn được trình bày cho đẹp mắt, tô
canh, dĩa cá, dĩa rau đều có nhiều sắc màu cho vui mắt, cơm trắng, hột gà vàng,
rau xanh, ớt đỏ, tiêu đen, kho thịt, kho cá, nước thịt, nước cá có màu chuỗi
hổ. Nước canh phải trong chớ không đục. Món ăn phải có mùi thơm của thức ăn
được xào nấu chớ không phải mùi tự nhiên. Vì vậy, kho thịt bò, thịt heo, kho cá
cần hớt bọt cẩn thận cho nước trong mà không có mùi bò, mùi heo, mùi cá. Canh
chua phải có mùi rau om, thịt bò kho hay nước phở có mùi hồi, bún thang có mùi
cà cuống v.v…
Món
ăn đặc biệt thường có trộn những món mềm, món dai, món giòn.
Nhiều
món phải ăn với bánh phồng tôm, bánh tráng nướng, rắc đậu phộng rang, để chẳng
những nhai thấy giòn, mà lỗ tai còn nghe tiếng rôm rốp, thích thú cho thính
giác. Và lẽ tất nhiên, vị món ăn phải được nêm nếm cho vừa ăn, không quá mặn,
quá ngọt, quá chua. Dầu cho là nấu canh chua, chớ chất chua phải vừa với vị
mặn, vị ngọt, quá chua là mất ngon.
- Nguyên tắc thứ nhì là nấu ăn không đơn vị, mà là đa vị. Không có món ăn nào đơn thuần
một vị. Chấtmặn pha với chất ngọt, chất chua, pha trộn nhuần
nhuyễn. Những món cuốn bánh tráng như nem nướng, cá nướng, thịt bò, ngoài giá
giòn, rau xà lách, rau thơm còn có ớt cay, chuối chát, khế chua, chấm nước mắm
pha giấm, đường, tỏi, ớt hay mắm nêm cũng pha chút đường hay tương ngọt trộn
với nếp xay hay hột điều xay. Như vậy, một cuốn nem nướng, cá nướng hay thịt
nướng đem đến cho người ăn 5, 6 vị khác nhau, mà tất cả đều hài hòa, không vị
nào lấn vị nào.
- Nguyên tắc thứ ba là nấu ăn theo luật âm – dương cân bằng, hàn –
nhiệt điều hòa. Không bao giờ để cho dương thiếu âm, âm thiếu dương. Khi
mặn thì thêm ngọt, thêm chua cho vừa miệng, mà cũng tạo nên một sự quân bình
giữa âm – dương, mà quân bình giữa âm – dương thường gặp trong Đông y, trong
châm cứu, trong khí công, trong âm nhạc…
* Thưa giáo sư, ông có học trường nấu bếp nào chăng? Và học
ở đâu?
-
Ở Việt Nam
có nhiều nơi dạy nấu bếp nhưng không có dạy theo những nguyên tắc nói trên. Tôi
cũng không phải là một người đầu bếp chuyên nghiệp.
Tôi
chỉ là một nhạc sĩ truyền thống, một nhà nghiên cứu dân tộc nhạc học. Nhưng vì
“méo mó nghề nghiệp”, nhìn mỗi vật, mỗi sự kiện thường hay phân tích, đối
chiếu, tổng hợp rút ra những nguyên tắc, nguyên lý hay định luật sau khi nhận
xét và suy tư. Nhưng tôi đã trình bày cách nhận xét ấy cho những người chuyên
về nghệ thuật nấu bếp thì được các vị ấy cho là đúng.
Câu
chuyện giữa nhà báo bên phương Tây với tôi như thế. Bạn đọc quen biết tôi có lẽ
ngạc nhiên khi thấy tôi không nói về chuyện nghiên cứu hay diễn tấu nhạc, mà
lại nói về chuyện ăn. Thưa các bạn, người Trung Quốc thường nói : “Dĩ thực vi
thiên” (có người nói Dĩ thực vi tiên), coi
chuyện ăn uống cao qúy như trời. Chúng ta có câu : “Có thực mới vực được đạo”,
mà người Pháp cũng có câu : “Ventre affamé n’a pas d’oreilles”, ý nói : Bụng
đói thì lỗ tai không còn biết nghe nữa.
Thế
là việc ăn uống trở nên quan trọng.
Đứa
trẻ mới lớn lên phải học “Học ăn, học nói, học gói, học mở”, rồi đến “Ăn
phải coi nồi, ngồi phải coi hướng”. Người Việt Nam thường thường để chữ “ăn”
trước nhiều động từ khác như ăn mặc, ăn nói, ăn nhậu, ăn chơi, ăn thua, ăn quà,
ăn cắp, ăn trộm, ăn cướp, ăn mày, ăn xin, ăn gian, ăn hại, ăn chịu, ăn vạ… Dạy
chuyện đời cũng có nghĩ đến việc ăn uống như :
- Liệu cơm gắp mắm/ Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm
- Ăn trái nhớ kẻ trồng cây
- Uống nước nhớ người đào giếng
- Ăn chưa no, lo chưa tới
- No mất ngon, giận mất khôn
- Ăn thua đối đáp người ngoài
Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau…
Trong
lĩnh vực âm nhạc cũng thường cho cảm giác “nghe” thành cảm giác nếm như khen
tiếng đờn của một danh cầm rất “ngọt”, chê giọng ca của một ca sĩ rất “chua”,
rất “chát”. Cảm giác “thấy” cũng như cảm giác về việc đối xử cũng thành cảm
giác “nếm” như nước da của một cô gái rất “mặn mòi”, cách đối xử tiếp khách của
một người quá “lạt lẽo”, và mấy ai tránh khỏi cái “cay đắng” mùi đời.
Nước
Việt Nam từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau có nhiều thức ăn, có nhiều cách nấu, mỗi
vùng Bắc – Trung – Nam đều có những món ăn đặc biệt. Ngày trước, tôi vẫn nhớ có chả
cá Lã Vọng, những loại
nước chấm miền Trung, nem chua Thủ
Đức và ngày nay,
đất nước thống nhất, việc đi lại dễ dàng, người Việt gặp nhiều dân tộc khác
nhau, nhưng cách ăn uống, nấu nướng vẫn còn giữ sắc thái dân tộc và nhiều du
khách đến Việt Nam trong thời gian ngắn cũng như những người nước ngoài có dịp
gần người Việt, sống tại nước Việt lâu năm cũng nhìn nhận rằng người Việt Nam
có cách nấu ăn độc đáo, dễ làm vừa khẩu vị những người khó tính trong việc ăn
uống.
Trần
Văn Khê – T/c Du lịch TPHCM số 88/1998
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét